Anh và chị yêu nhau khá lâu, cả 2 đều rất hiểu nhau và ít khi giận dỗi. Vậy mà khi kết hôn cuộc sống mới có rất nhiều khó khăn, mâu thuẫn xảy ra. Chính chị là người luôn làm cho mọi chuyện phức tạp lên. Nhưng nếu anh chỉ cần nhẹ nhàng, tinh cảm với vợ thì mọi chuyện đã trở nên “dễ thở” hơn rất nhiều. Chị nóng nảy, anh ngọt ngào… Cứ như vậy cuộc hôn nhân mới duy trì được đến bây giờ.
Suốt thời gian làm vợ chồng, mỗi lần anh đi chơi với bạn quá giờ quy định (chị luôn bắt anh về nhà trước 10h tối) là chị lại làm toáng lên. Chị gọi cho anh liên tục, anh đã nói về muộn nhưng chị không chấp nhận. Khi anh không nghe máy vì bực thì chị lại gọi hết người này, người kia, bạn bè của anh để khiến anh phải về nhà sớm. Và mỗi lần như vậy, anh và chị lại to tiếng với nhau.
Chị khóc lóc, bực tức, anh mặc kệ chị. Chị nói anh không nghe, chị bắt đầu ăn vạ suốt ngày kêu ca. Nói nhiều, bực mình, anh quát tháo thì chị lại ỉ ôi. Chị dọa là, nếu không sống được với nhau thì ly hôn. Điều đó làm anh bực tức vô cùng. Anh luôn coi chị là trẻ con và không chấp chị. Nhưng động tí là chị nói chuyện ly hôn khiến anh cảm thấy, cuộc hôn nhân này không được tôn trọng. Và chị không coi trọng anh, chị có thể bỏ anh lúc nào cũng được nên mới liên tục dọa như vậy.
Chị nghĩ đơn giản, chị nghĩ kiểm soát chồng là tốt và chị cũng không hiểu cảm giác của anh.
(ảnh minh họa)
Có lần, anh chị cãi nhau vì chuyện chị muốn về quê ngoại nhưng anh bận. Anh có việc đột xuất không về được nhưng chị nhất định không thông cảm. Chị nói là anh trốn tránh trách nhiệm, khiến vợ chồng rạn nứt tình cảm. Và cứ động đến gia đình chị là chị nổi khùng lên. Chị nói anh là ‘loại con rể không biết điều này kia’. Anh hắng giọng ‘chính cô mới là người không biết điều. Từ ngày cưới nhau, cô thấy đã bao giờ tôi chưa làm tròn trách nhiệm với gia đình, gia đình vợ, làm người chồng luôn lo lắng cho vợ con. Cô đòi hỏi vừa phải tôi, tôi quá mệt mỏi rồi’.
Chị nghĩ đơn giản, chị nghĩ kiểm soát chồng là tốt và chị cũng không hiểu cảm giác của anh. Chị muốn anh về sớm cũng chỉ vì lo cho anh, lo lắng anh rượu chè say sưa rồi này nọ, sinh chuyện, đêm hôm không được yên tâm. Anh thì lại nghĩ, anh cần có tự do nên không muốn bị vợ kiểm soát liên tục như vậy. Thật ra, cũng chỉ vì yêu nhau và mỗi người có một lý lẽ riêng để bảo vệ mình. Chị hơi quá, vì chị kiểm soát anh mọi lúc mọi nơi khiến người đàn ông cảm thấy cuộc sống của mình không tự do.
Thế đấy, chính anh khiến chị cảm thấy lo lắng nhưng chính chị lại là người khiến anh mệt mỏi. Chị khóc, chị nói trong nước mắt rằng ‘trước giờ anh chưa từng xưng tôi-cô với em. Vậy mà lần này anh làm thế, chứng tỏ anh không còn yêu em nữa. Anh đã khác xưa, anh không còn mặn nồng như ngày nào’. Anh bực mình ‘ừ, thì làm sao mà mặn nồng được, làm sao mà như ngày xưa được’.
Câu nói của anh lại càng làm chị hết hi vọng. Hôm đó, chị lẳng lặng viết đơn ly hôn, đặt lên bàn. Chị khóc lóc nói rằng, ‘chúng ta không hiểu nhau, không thể nào sống cùng nhau được nữa. Nếu anh đã thay đổi, không còn yêu em như trước thì chúng mình chia tay’.
Câu nói của anh lại càng là chị hết hi vọng. Hôm đó, chị lẳng lặng viết đơn ly hôn, đặt lên bàn.
(ảnh minh họa)
Thế đó. Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, thật ra không nghiêm trọng đến mức độ như vậy. Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường nhưng có thể, chị vì được anh yêu chiều quá, ngọt ngào quá nên không chấp nhận chuyện anh gắt gỏng khó chịu với chị. Và chị đã làm chuyện mà chẳng có cặp vợ chồng nào muốn làm là viết đơn ly hôn.
Anh giật mình khi nhìn thấy tờ đơn ly hôn để trên bàn. Anh tức lắm. Vì chuyện có gì đâu mà phải đến mức thế. Cũng nhiều lần lắm rồi chị dọa ly hôn nhưng đây là lần đầu tiên chị viết đơn như thế. Anh nghĩ, chắc là mọi chuyện nghiêm trọng rồi.
Anh bỏ tờ đơn ly hôn vào ngăn bàn, đã kí sẵn. Đêm ấy, khi hai người nằm cạnh nhau, anh nói với chị rằng ‘anh đã ký đơn ly hôn’.
Chị khóc nức nở, chị khóc như chưa bao giờ được khóc. Cả tối ấy, chị không ngủ. Chị cứ nằm úp mặt vào tường, anh cũng biết. Anh cảm thấy cơn đau quặn thắt trong lòng vợ. Anh quay sang hỏi vợ nhẹ nhàng: “Sao em lại khóc ?”.
Chị quay lại, quát vào mặt anh:
– Không khóc làm sao được, anh không còn yêu tôi nữa, anh đã ký vào đơn ly hôn mà không một chút do dự. Vậy thì tôi không khóc được sao?.
Anh lại đáp:
– Vậy em còn yêu anh ?
Chị giận tím mặt:
– Không còn yêu thì sao, sao lại không còn yêu ?
Anh hơi buồn cười khi lúc nóng giận chị lại nói còn yêu anh nhưng cố nín và tiếp tục cuộc tranh luận:
– Vậy tại sao em lại viết đơn ly hôn, nếu như còn yêu anh nhiều thế ?
Chị nhìn anh ,không trả lời được và òa lên khóc như một đứa trẻ. Anh biết, lúc này chị cần cái ôm của anh biết bao nhiêu.
Anh nhẹ nhàng đến bên chị, ôm chị và nói:
– Em à, vợ chồng không thể tránh khỏi những lúc bất đồng. Anh yêu em nhưng không có nghĩa là phải y như ngày còn yêu nhau. Bây giờ chúng ta đã là một gia đình, anh còn nhiều việc phải lo toan. Anh có gánh nặng gia đình, có gánh nặng của trách nhiệm làm chồng và làm cha. Anh cũng có công việc và các mối quan hệ của anh. Nếu em yêu anh, em phải hiểu anh, tin anh và phải để cho anh có khoảng trời riêng. Anh có bao giờ kiểm soát em đâu mà em lại làm vậy? Tình yêu ấy, nó không giống như em nghĩ, không phải là sự kiểm soát nhau mà quan trọng là hiểu nhau, tin tưởng nhau.
Chị lại khóc, chị quay sang quát anh:
– Yêu mà lại kí vào đơn ly hôn à?
Anh cười:
– Vậy em cũng đã kí rồi đó thôi. Em dọa anh à ?
Nghe anh nói vậy, nước mắt chị lăn dài. Chị thật là quá trẻ con. Những câu nói của anh thật khiến chị cảm động. (ảnh minh họa)
Từ nay về sau, đừng bao giờ mang chuyện ly hôn ra để dọa nhau em nhé, đó là điều không nên, là sự không tôn trọng hôn nhân. Chồng vợ đâu thể nói bỏ là bỏ nhau được em ? Tờ đơn ly hôn đó, cứ để trong ngăn bàn. Bất cứ khi nào em cảm thấy muốn bỏ anh, em có thể mang nó ra. Còn anh, anh không bao giờ muốn bỏ em cả. Anh yêu vợ anh hơn tất cả, anh lúc nào cũng tôn trọng vợ và hết lòng vì vợ con. Em còn phải sinh cho anh vài đứa con nữa chứ ?
Nghe anh nói vậy, nước mắt chị lăn dài. Chị thật là quá trẻ con. Những câu nói của anh thật khiến chị cảm động. Anh đúng là người đàn ông chu đáo, nhẹ nhàng và ân cần. Vậy mà bấy lâu nay, chị lúc nào cũng làm toáng lên như một đứa trẻ.
Chị và anh bây giờ đã có với nhau 3 người con. Con cái giờ đã lớn cả. Đó là câu chuyện chị nhớ về mấy chục năm trước và cho tới tận bây giờ, con chị đã vào đại học, ra trường và có công việc ổn định, tờ đơn ly hôn vẫn chưa bỏ ra khỏi ngăn bàn. Vẫn được cất kĩ.
Có lúc chị cười với anh mà rằng ‘thôi thì, để 80 tuổi, bỏ đơn ly hôn ra rồi lên tòa cùng nhau nhé chồng’.